Đi đến nội dung

Người giàu và La-xa-rơ là ai?

Người giàu và La-xa-rơ là ai?

Câu trả lời của Kinh Thánh

 Người giàu và La-xa-rơ là những nhân vật trong một câu chuyện của Chúa Giê-su (Lu-ca 16:19-31). Trong câu chuyện đó, họ tượng trưng cho hai nhóm người: (1) các nhà lãnh đạo Do Thái giáo kiêu ngạo vào thời Chúa Giê-su và (2) những người dân thường có lòng thành đã hưởng ứng thông điệp của ngài.

Trong bài này

 Chúa Giê-su nói gì về người giàu và La-xa-rơ?

 Trong Lu-ca chương 16, Chúa Giê-su kể về hai người đàn ông và cho biết tình cảnh của họ đã thay đổi hoàn toàn như thế nào.

 Câu chuyện của Chúa Giê-su được tóm lược như sau: Có một người giàu sống sung sướng xa hoa. Cũng có người ăn mày tên La-xa-rơ được đặt trước cổng nhà người giàu đó. Ông thèm được ăn bất cứ thứ gì rơi từ bàn của người giàu. Về sau, La-xa-rơ chết và thiên sứ mang ông đến đặt bên cạnh Áp-ra-ham. Người giàu cũng chết và được chôn. Trong câu chuyện này, cả hai người đàn ông đều được miêu tả là vẫn còn ý thức sau khi chết. Người giàu đang bị đau đớn trong ngọn lửa hừng, và ông xin Áp-ra-ham sai La-xa-rơ nhúng đầu ngón tay vào nước để thấm mát lưỡi ông. Nhưng Áp-ra-ham đã từ chối yêu cầu của người giàu ấy và nói rằng tình cảnh của hai người bây giờ đã thay đổi hoàn toàn. Và có một vực sâu ở giữa họ mà không thể đi qua.

 Câu chuyện này có thật không?

 Không. Đây là một ngụ ngôn mà Chúa Giê-su kể để dạy một bài học. Các học giả cũng công nhận rằng câu chuyện này là một ngụ ngôn. Chẳng hạn, một tiểu đề trong Kinh Thánh của Luther, ấn bản năm 1912, nói rằng câu chuyện này là một ngụ ngôn. Một chú thích trong bản Jerusalem Bible của Công giáo cũng nói rằng “câu chuyện ngụ ngôn này không dựa trên bất cứ nhân vật lịch sử nào”.

 Có phải Chúa Giê-su dùng câu chuyện này để dạy về đời sống sau khi chết không? Có phải ý ngài là một số người phải chịu đau đớn trong hỏa ngục sau khi chết, còn Áp-ra-ham và La-xa-rơ thì lên trời không? Không phải vậy, vì một số lý do.

 Trong đó gồm:

  •   Nếu người giàu bị hành hạ trong lửa ở một nơi nào đó theo nghĩa đen thì chẳng phải ngọn lửa ấy sẽ làm bốc hơi nước trên đầu ngón tay của La-xa-rơ sao?

  •   Cho dù nước không bốc hơi thì liệu một giọt nước có đủ để làm dịu cơn đau mà lửa gây ra cho người giàu không?

  •   Chúa Giê-su nói rõ rằng cho đến thời điểm ngài kể ngụ ngôn này thì chưa có ai lên trời. Vậy làm sao Áp-ra-ham đang sống trên trời được?—Giăng 3:13.

 Có phải câu chuyện này ủng hộ giáo lý hỏa ngục không?

 Không. Dù không hiểu câu chuyện này theo nghĩa đen, nhưng một số người cho rằng câu chuyện này mang ý nghĩa tượng trưng. Đó là người tốt được lên trời và người xấu thì bị hành hạ dưới hỏa ngục. a

 Kết luận như thế có hợp lý không? Không.

 Giáo lý hỏa ngục không phù hợp với điều Kinh Thánh dạy về tình trạng người chết. Chẳng hạn, Kinh Thánh không nói rằng sau khi chết, mọi người tốt sẽ được sống sung sướng trên trời, còn những người xấu thì sẽ bị đày đọa dưới hỏa ngục. Thay vì thế, Kinh Thánh nói rõ là “người sống biết mình sẽ chết, nhưng người chết chẳng biết chi hết”.​—Truyền đạo 9:5.

 Câu chuyện về người giàu và La-xa-rơ có nghĩa gì?

 Câu chuyện này cho thấy rằng tình cảnh của hai nhóm người sắp thay đổi hoàn toàn.

 Người giàu rất có thể tượng trưng cho các nhà lãnh đạo Do Thái giáo, “là những kẻ ham tiền” (Lu-ca 16:14). Họ nghe Chúa Giê-su nói nhưng phản đối thông điệp của ngài. Các nhà lãnh đạo tôn giáo ấy khinh dể dân thường.—Giăng 7:49.

 La-xa-rơ tượng trưng cho những người dân thường chấp nhận thông điệp của Chúa Giê-su và bị các nhà lãnh đạo Do Thái giáo khinh dể.

 Tình cảnh của cả hai nhóm ấy đã thay đổi hoàn toàn.

  •   Các nhà lãnh đạo Do Thái giáo đã nghĩ rằng họ nhận được ân huệ của Đức Chúa Trời. Nhưng vì họ bác bỏ thông điệp của Chúa Giê-su nên Đức Chúa Trời không chấp nhận sự thờ phượng của họ và đã từ bỏ họ. Khi đó, như thể họ đã chết. Và họ đã chịu đau đớn bởi thông điệp mà Chúa Giê-su và các môn đồ ngài rao giảng.—Ma-thi-ơ 23:29, 30; Công vụ 5:29-33.

  •   Những người dân thường, tức những người từ lâu đã bị các nhà lãnh đạo tôn giáo bỏ bê, giờ đây nhận được ân huệ. Nhiều người chấp nhận thông điệp từ Kinh Thánh mà Chúa Giê-su dạy, và đã nhận được lợi ích. Họ có cơ hội hưởng được ân huệ của Đức Chúa Trời cho đến mãi mãi.—Giăng 17:3.

a Một số bản dịch Kinh Thánh dùng từ “hỏa ngục” hay “âm phủ” để nói đến nơi mà người giàu đi đến sau khi chết. Tuy nhiên, trong nguyên ngữ, từ Hy Lạp (Ha-đe) được dùng nơi Lu-ca 16:23 chỉ có nghĩa là mồ mả chung của nhân loại.